Thị trường

Câu chuyện đầu Xuân: Đời chợ với mẹ tôi

(VNF) - Mẹ tôi là người gắn bó với chợ ngay từ nhỏ. Bà kể: Bà ngoại tôi gánh đôi thúng đi chợ, một bên là mẹ tôi ngồi, một bên là những thứ cần bán và khi về đựng những thứ đã mua. Mẹ tôi ngồi lọt thỏm trong cái thúng, hai tay giữ chặt vành thúng gần như đối trọng lại những rau, với những cá, những tôm, những áo, những vải và không báo giờ thiếu quà chợ khi thì những bánh đa nướng, bắp ngô luộc…

Câu chuyện đầu Xuân: Đời chợ với mẹ tôi

Rồi mẹ lớn lên đi chợ buôn cá. Mẹ đi chân đất từ nhà lên chợ huyện phải qua cái eo núi trập trùng gọi là “qua Yên” bởi cái eo giống như yên ngựa. Mẹ tất bật cuồng chân vừa đi vừa chạy “chạy như chạy cá tươi”. Vì thuyền đánh bắt về cá đang giãy đành đạch, tươi roi rói. Bởi thuở ấy biển chưa “chảy máu trắng” mất cá như bây giờ, thuyền chèo ra khỏi mũi Lố khoảng vài hải lý đã đủ thứ cá.

Mẹ bảo: Buôn ở chợ cũng phải học - học từng mẹo mực bán hàng, rao hàng. Nhìn khách mà nói giá: người quen, người lạ, đàn ông đi chợ hay đàn bà. Người già hỏi mua khác người trẻ, có người cần ngon, có người cần rẻ. Nhưng đến chợ là vui rồi, vì thế sinh ra chuyện thêm bớt, mặc cả để giao đãi, để nâng lên đặt xuống món hàng mới có giá trị. Mua mà được thêm dù chỉ là chút ít cũng đã hồ hởi như được cộng niềm vui, được lộc.

Bà ngoại đã dạy mẹ tôi cách đếm cá, bao giờ một chục mười còn thêm vào thành 12 con mới gọi là chục chẵn, chứ đủ 10 con gọi là chục trụi, mà người đời chẳng ai muốn trụi cả. Cái ân đức của con người có khi là sự dôi ra nhưng không thừa…

Đời chợ cũng qua bao phen nổi chìm. Có chợ đình, chợ quán; chợ hôm, chợ mai; chợ phủ, chợ huyện, chợ tỉnh; chợ đón, chợ phiên. Rồi có những chợ mang tên sản vật riêng bán mua như chợ trâu (bò), hoặc mang tên địa danh như chợ Nhe, chợ Nghèn…

Sau này lớn lên được đi đó đây khắp mọi vùng quê đất nước tôi lại biết thêm chợ nổi trên sông như chợ Cái Răng, chợ tình Sa Pa… Ký ức chợ mang theo cả ký ức làng, ký ức của mỗi đời người. Cứ vào chợ ta là ta biết được nếp sống, mức sống, phong tục tập quán, thổ ngữ qua lời ăn tiếng nói, qua sản phẩm đặc sản bán mua, qua giao tiếp bày đặt quán hàng. Ôi những cái chợ quê như là văn hóa làng không thể thiếu được. Như là một chân dung làng, lại như là một mảnh hồn làng cứ đeo đẳng, miết vào trí nhớ.

Chợ quê bán đủ thứ từ cái chi li bé nhỏ như kim chỉ vá may, như nhúm bồ kết hay bó rau mùi thơm gội tóc. Để nhặt từng đồng tiền lẻ, đồng tiền nhảy lò cò qua từng lóng mía như một nhà thơ đã viết. Thế mà bao việc làng, việc nước cứ rộng dần ra. Bao đứa con lớn lên đi xa được học hành cũng từ gánh hàng vặt của mẹ. Cái niềm vui đi chợ không những là được chào hỏi như một nhu cầu giao tiếp của người Việt, mà còn được tự tay mình chọn lựa, nhất là các món hàng sống.

Cũng mua một con gà vào siêu thị là những con gà mổ sẵn, ép đông lạnh. Ở chợ quê tay ta có thể lùa vào đôi cánh gà lông mượt, được sờ vào cái ức gà nần nẫn thịt, được ngắm cái mào đỏ tươi, được nghe tiếng “quang quác…” quen thuộc. Các sản phẩm có gì xa lạ đâu mà thành đặc sản cả. Như món rau lang luộc chấm muối vừng, như món dam (cua đồng) có sẵn ở các hóc ruộng thành đặc sản bún riêu cua…

Đời chợ cũng bao lần thay đổi. Những khu chợ mới được dựng nên khang trang hơn che mưa che nắng. Rồi siêu thị văn minh hiện đại hợp với tốc độ cuộc sống. Nhưng ở những miền nông thôn xa xôi thì đời chợ vẫn còn thương hiệu, cái thương hiệu không cần treo bảng giá.

Và mẹ tôi “hầu bao của mẹ thắt nhiều lo toan”. Bởi: “Mẹ ngồi rổ rá dọc ngang - Nửa nuôi con lớn, nửa san kẻ nghèo”. Giờ mẹ đã già không còn chạy chợ nhưng thỉnh thoảng người vẫn thích đi chợ, đi chơi chợ, đi thật ung dung, thư thái: “Rẽ hàng cau thủng thẳng nhai trầu” - Qua hàng gạo tay rê rê hạt thóc - Vào hàng xén cười cười tít mắt - Cũng nâng đặt xuống lên như mới thấy lần đầu”. Về già mẹ có hai thú vui, hai nơi hay lui đến.

Đó là lên chùa tĩnh lặng, tay lần tràng hạt đắm chìm siêu thoát trong cói thiện. Và đến chợ nơi ồn ào bán mua để tìm lại tiếng chợ ngày xưa, tiếng chợ rào rào như một đàn ong khi ở xa, tiếng chợ mời mọc đón đưa khi ở gần. Có bán chanh đây nhưng đâu có “chanh chua”. Có bán đinh (đanh) đấy nhưng đâu có “đanh đá”. Đi chùa về mẹ tôi thích nói năng hơn, đi chợ về mẹ tôi lại hay kín tiếng.

Hình như chợ ngày nay có gì khác chợ ngày xưa mà trong đôi mắt buồn của mẹ có lúc thảng thốt. Nhưng chính chợ và chùa đã neo giữ mẹ tôi sống nốt những ngày thanh thản, tuy có chút ưu tư, nhưng bao giờ người cũng cân bằng, không nghiêng ngả. Mẹ ơi! đời chợ thì dài mà đời người sao lại ngắn thế...

Tin mới lên